Tháng Tư tiễn mùa Xuân đi, nghe đâu đó tiếng ve sầu ru đời vào Hạ, thoang thoảng trong không gian mùi Hoàng Lan phố. Đã ngọt rồi thương nhớ, hỡi em... cô gái tóc hững hờ buông về một phía...
thời gian riêng một cõi tình tôi...
Nỗi nhớ vẫn còn đọng lại môi tôi là một nửa chiếc hôn còn thơm mùi hương hoa sứ, phảng phất những câu hát cũ. Tiếng dương cầm vẫn còn đang ru mối tình trong trái tim đi ngủ, thỏa sức mơ về nhau một ngày... Mời em về ngủ trong tôi, để quên đi nỗi đau rụng rời ngày ly biệt. Mời em tới quán hàng tôi uống một ly nước pha từ độc được, uống rồi em sẽ quên sạch nỗi buồn xưa.
Mời em tới nhà tôi một chiều trời không mưa không gió, ngồi bên hiên ngắm hoa điệp nở, ngai ngái mùi hương Hạ hồng. Về hôn tôi một nửa chiếc hôn năm nào em còn nợ, vắt vẻo ngồi một góc vườn xưa, ngắm trái ổi đào hồng như môi người thiếu nữ, trên cành cây buộc một chiếc chuông gió, khẽ ru đời hồn nhiên...
Tháng Tư...
Cuối trời hoa xoan chậm nở, chẳng còn vấn vương rụng tím con đường về quê hương. Nơi ấy tóc mẹ trắng nỗi buồn, tựa cửa chờ con bên nồi canh rau đắng. Dòng sông hồng phù sa bãi bồi chở nặng, rặng dâm bụt đỏ màu ký ức tuổi thơ em.
Tháng Tư... mời em về ngủ trong tim tôi. Nghe những phúc âm của nỗi nhớ rụng rời thảng thốt, cháy vội vàng như những bông phượng sợ ngày Hè qua mất, tím vội vàng như những cánh bằng lăng sợ giây phút chia xa. Mời em về ngủ yên trong tim tôi, một năm 365 ngày có lẻ, bao nhiêu nỗi buồn còn đọng trên đôi mi ngoan, ngày mai em đừng nhớ đến, mời em vứt bỏ quá khứ để về ngủ giữa lòng tôi. Yên bình...
Phải chăng nỗi đau nào đó làm em nhói lòng, phải chăng em thèm một cái ôm xiết trong ngày mưa gió, phải chăng dư âm của cái rét tháng Ba vẫn còn đọng lại trong lồng ngực trẻ, nên em ôm nỗi buồn riêng, gục mặt vào đôi bàn tay, đếm từng nỗi đau phôi thai trong trái tim nhỏ bé.
Biết nơi nào em tới cũng gặp nỗi buồn, nên tôi mời em về ngủ trong tôi. Để em không còn cảm thấy lẻ loi giữa cuộc đời rộng lớn, để em thấy mình không cô đơn. Tháng Tư... em về ngang vùng nhớ, nơi bình yên năm tháng cũ, trinh nguyên thuở nào...
Đừng vụn rời, đừng vỡ... Đừng như bong bóng chiều mưa.
Đừng để một nửa chiếc hôn phía không nhau hờ hững chiều buông. Đừng để từng đêm gối chiếc chăn đơn. Đừng nhìn về một phía.
"Những dòng sông trôi đi cuộc sống vẫn còn dài, cơn gió cũ qua rồi đời vẫn mát, một góc phố một khoảng trời xanh ngát, lại đưa ta về trong mắt của tình yêu...".
Mạc Chi Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét